Lavender Legend - Oải Hương
Là một bông hoa màu tím xinh đẹp mọc lên nơi đất cằn sỏi đá đầy nắng, ở độ cao khoảng 800 mét, người La Mã đã đặt cho nó cái tên là Lavender - Hoa oải hương, xuất phát từ động từ tiếng Latinh "lavare", có nghĩa là "rửa sạch". Đối với người La Mã cổ đại, Lavender là dược liệu ưa chuộng để ứng dụng trong chữa bệnh và sát trùng, cũng như khả năng ngăn chặn côn trùng và làm sạch tuyệt đối. Tinh dầu Oải hương còn đuọc sử dụng làm thơm tóc, cơ thể, quần áo, giường tủ, cờ quân đội, và thậm chí cả tường nhà của họ. Và đặc biệt những người phụ nữ còn treo bên cạnh giường để gây hưng phấn.
Thời Ai Cập cổ đại Lavender còn dùng để ướp xác, và cũng như 1 loại mỹ phẩm! Khi ngôi mộ của Tutankhamen lần đầu tiên được mở, những chiếc bình chứa đầy hoa oải hương được tìm thấy. Và tất nhiên nó chỉ được sử dụng độc quyền bởi các gia đình hoàng gia và các thầy tế lễ.
Tuberose Tribute - Hoa Huệ
Hoa Huệ còn có tên khoa học là Polyanthas Tuberosa , xuất phát từ tiếng Latinh có nghĩa là "sưng" dựa vào hình dạng của rễ. Còn với Polianthes có nghĩa là "có nhiều hoa" trong tiếng Hy Lạp với mùi hương thuộc loài mạnh nhất trong thế giới hoa.
Năm 1632, lần đầu được giới thiệu ở Provence, năng lực kích thích khứu giác của Hoa Huệ đã quyến rũ các nhà sản xuất găng tay da có mùi thơm. Sau khi du nhập vào châu Âu, nó đã trở thành một phần phổ biến của vườn trăng, nơi sưu tập các loài hoa màu trắng hoặc màu pastel tỏa hương thơm nồng nàn sau hoàng hôn và đón ánh trăng từ trên cao. Những khu vườn này rất phổ biến đối với những quý cô thời Victoria ngại nắng, luôn bảo vệ làn da trắng sữa của mình. Về sau, Huệ không còn được ưa chuộng khi nó bị sử dụng quá nhiều trong các đám tang.